Friday, June 27, 2008

Có nên ông ăn chả bà ăn nem không?

Chuyện đàn bà có chồng mà lăng nhăng là chuyện xưa nay hiếm. Nhưng có lẽ tại vì những ông chồng quá chiều vợ, cho vợ lên đầu lên cổ mà ngồi thì cứ như vậy mà cúi đầu quanh năm nhé...ha ha ha..

Các cụ đã dạy rồi" Dạy con từ thưở còn thơ, dạy vợ từ thưở bơ vơ mới về" như vậy " Cá không ăn muối cá ươn, Con đi lấy vợ, không nghe lời Mẹ...Trăm đường con đau"

Chuyện tôi muốn kể đây là chuyện buồn của một anh bạn, anh ta là người được gọi là người đàn ông hoàn hảo, một ông chồng lý tưởng. Thế nhưng ông ta lại không nghe lời Mẹ dạy" Con ơi nhớ mẹ ở xa,

Đến khi lấy vợ nhớ nghe câu này,

Lấy vợ kén tông, lấy chồng kén giống"

Tông ở đây tôi hiểu là " con nhà nề nếp, có giáo dục, đời mẹ thế nào thì đời con gái họ thé đấy" mỗi gia đình đều có phong tục tập quán riêng đặc trưng..Nếu Mẹ ăn xổi ở thì" ăn hôm nay không lo ngày mai" thì con gái họ cũng như vậy, Me hay chửi, ích kỷ chua ngoa...con cung vậy vì nó được thấm sâu do bản chất gia đình...

Nhưng anh bạn tôi lại nghĩ khác. Vì ở Mỹ xã hội văn minh, người đẹp có trí thức càng hiếm...Nên

anh tìm được vợ, vui lắm và rất hỷ hả..Vi cô ấy rất mỏng mày hay hạt trông cũng xinh...Nhất lại xa quê hương nên ở Mỹ mà có đàn bà xinh và có bằng cấp là khó lắm..Nhất là gia đình cũng có tiền vì ra đi năm 75 mà là tướng tá mà..Nên kẻ ăn người hầu cũng đi theo phục vụ luôn. Anh cũng biết cách đối sử của bà mẹ cô ấy, nhưng anh nghĩ chắc ở thế hệ mới này không đến nỗi cổ hủ như vậy..Là bà mẹ luôn trọng nam khinh nữ..giáo điều, bặt nạt chồng, chồng bà ta sợ vợ như chuột sợ mèo vậy...

Lấy nhau, rồi có con , anh ta lo cho vợ đủ điều nhưng cô vợ đâu có thỏa mãn với viên chức làm vợ đâu? Đòi đi học thêm để lấy thêm bằng cấp, mà như vậy thì anh ta phải lo chu cấp vừa tiền học, vừa làm Mrs MOM lo cho 2 con ở lứa tuổi mẫu giáo. Tưởng như vậy là yên mãn với yêu sách của vợ.. Càng sống càng ngày cô ấy càng giống mẹ như tạc...đẻ được hai đứa con trai và con gái nhưng cô ta chỉ chăm sóc ưu ái với con trai còn đối với con gái cô ta ruồng rẫy nói xấu đủ điều..Đến nỗi con bé luôn luôn cho như vậy là đúng và cam chịu moi thiệt thòi.

Nhưng sau 5 năm học cô vợ cho anh ta 1 sừng to tướng là lăng nhăng với anh chàng cùng lớp kém 7 tuổi. Về nhà cô ta không coi chồng là gì? Vì nghi mình trẻ đẹp lại có phi công trẻ như vậy..Nên đòi ly thân nhưng không dám ly dị vì lấy đâu chu cấp mà dám ra ngoài sống...Thế là anh bạn tôi cũng chấp nhận tình trạng " Phải chi tài chính mà không được sơ múi gì" Thế mà họ sống như vậy hơn thập kỷ đấy..Tôi thì cho anh ta sẽ phát điên mất cả lũ bạn bè cũng vậy..Ai cũng bảo bỏ quách cho rồi..Nhưng ở Mỹ khác lắm, ngoại tình không phải là tội và nếu ly dị còn thiệt hại hơn...anh ta phải chia hết tài sản và còn cung cấp khoản về hưu nữa chứ....Và cứ như vậy cô ta lăng nhăng đủ hạng người hết trẻ rồi đến già..Đến khi cô ta tưởng được một lão già bao tiếp, lúc đó mới chịu thả anh bạn của tôi và đương đơn đòi ly dị..Ở Xã hội Mỹ luôn bênh vực người đàn bà nên anh bạn tôi lại tiếp tục chịu sự thua thiệt khánh kiệt về phần mình.

Sau mấy năm gặp lại..Tôi dường như không nhận được anh ta...Từ nét mặt cho đến dáng người..Tâm hồn và nét mặt rạng rỡ kỳ lạ. Anh luôn chịu khó làm việc và lại tích lũy từ đầu như những ngày đầu tiên đặt chân trên đất Mỹ...Anh tự an ủi mình " Sự nhẫn nại và lòng từ bi của anh chắc được trời thương" Chúng tôi những người bạn tri kỷ đều mừng cho anh tránh được nghiệp trướng của cuộc đời.

Điều đáng nói là: người đàn bà lăng nhăng là nỗi nhục , nỗi khổ đau cho con cái hơn là người đàn ông. Vì người đàn bà như cái bếp ấm cúng trong nhà, nếu biết nung, sưởi ấm đúng lúc sẽ làm thay đổi được người đàn ông. Và hơn thế nữa là con cái của họ. Thật là đau lòng khi nhìn nhận ra con cái của anh bạn tôi không có được thành công, trong khi bao trẻ bằng lứa tuổi nó ở Việt nam sang muộn mà thành đạt hơn nó nhiều lắm. Còn cô ấy thì nhận được" luật nhân quả " nhãn tiền.

Thế đấy, các cụ nói không sai: " Sướng quá hóa điên"

No comments: