Sunday, June 29, 2008

Hanh phuc dang nam giu la cai qui nhat

Sợi dây tình yêu Trước miếu Quan Âm mỗi ngày có vô số người tới thắphương lễ Phật, khói hương nghi ngút. Trên cây xà ngang trướcmiếu có con nhện chăng tơ, mỗi ngày đều ngập trong khói hươngvà những lời cầu đảo, nhện dần có Phật tính. Trải nghìnnăm tu luyện, nhện đã linh. Một ngày, bỗng Phật dạo đến ngôi miếu nọ, thấy khóihương rất vượng, hài lòng lắm. Lúc rời miếu, ngài vô tìnhngẩng đầu lên, nhìn thấy nhện trên xà. Phật dừng lại, hỏi nhện: "Ta gặp ngươi hẳn là códuyên, ta hỏi ngươi một câu, xem ngươi tu luyện một nghìn nămnay có thật thông tuệ chăng. Được không?" Nhện gặp được Phật rất mừng rỡ, vội vàng đồng ý. Phậthỏi: "Thế gian cái gì quý giá nhất?" Nhện suy ngẫm, rồi đáp: "Thế gian quý nhất là những gìkhông có được và những gì đã mất đi!". Phật gật đầu,đi khỏi. Lại một nghìn năm nữa trôi qua, nhện vẫn tu luyện trên thanhxà trước miếu Quan Âm, Phật tính của nhện đã mạnh hơn. Một ngày, Phật đến trước miếu, hỏi nhện: "Ngươi cónhớ câu hỏi một nghìn năm trước của ta không, giờ ngươi đãhiểu nó sâu sắc hơn chăng?" Nhện nói: "Con cảm thấy trong nhân gian quý nhất vẫn là"không có được" và "đã mất đi" ạ!" Phật bảo: "Ngươi cứ nghĩ nữa đi, ta sẽ lại tìmngươi." Một nghìn năm nữa lại qua, có một hôm, nổi gió lớn, giócuốn một hạt sương đọng lên lưới nhện. Nhện nhìn giọtsương, thấy nó long lanh trong suốt sáng lấp lánh, đẹp đẽquá, nhện có ý yêu thích. Ngày này nhìn thấy giọt sương nhệncũng vui, nó thấy là ngày vui sướng nhất trong suốt ba nghìn nămqua. Bỗng dưng, gió lớn lại nổi, cuốn giọt sương đi. Nhệngiây khắc thấy mất mát, thấy cô đơn, thấy đớn đau. Lúc đó Phật tới, ngài hỏi: "Nhện, một nghìn năm qua,ngươi đã suy nghĩ thêm chưa: Thế gian này cái gì quý giánhất?" Nhện nghĩ tới giọt sương, đáp với Phật: "Thế gian nàycái quý giá nhất chính là cái không có được và cái đã mấtđi." Phật nói: "Tốt, nếu ngươi đã nhận thức như thế, ta chongươi một lần vào sống cõi người nhé!" Và thế, nhện đầu thai vào một nhà quan lại, thành tiểu thưđài các, bố mẹ đặt tên cho nàng là Châu Nhi. Thoáng chốc ChâuNhi đã mười sáu, thành thiếu nữ xinh đẹp yểu điệu, duyêndáng. Hôm đó, tân Trạng Nguyên Cam Lộc đỗ đầu khoa, nhà vuaquyết định mở tiệc mừng sau vườn ngự uyển. Rất nhiều người đẹp tới yến tiệc, trong đó có Châu Nhi vàTrường Phong công chúa. Trạng Nguyên trổ tài thi ca trên tiệc,nhiều tài nghệ khiến mọi thiếu nữ trong bữa tiệc đều phảilòng. Nhưng Châu Nhi không hề lo âu cũng không ghen, bởi nàngbiết, chàng là mối nhân duyên mà Phật đã đưa tới dành chonàng. Qua vài ngày, tình cờ Châu Nhi theo mẹ lên miếu lễ Phật, cũnglúc Cam Lộc đưa mẹ tới miếu. Sau khi lễ Phật, hai vị mẫuthân ngồi nói chuyện. Châu Nhi và Cam Lộc thì tới hành lang tâmsự, Châu Nhi vui lắm, cuối cùng nàng đã có thể ở bên ngườinàng yêu, nhưng Cam Lộc dường như quá khách sáo. Châu Nhi nói với Cam Lộc: "Chàng còn nhớ việc mười sáunăm trước, của con nhện trên xà miếu Quan Âm chăng?" Cam Lộc kinh ngạc, hỏi: "Châu Nhi cô nương, cô thật xinhđẹp, ai cũng hâm mộ, nên trí tưởng tượng của cô cũng hơiquá nhiều chăng?". Nói đoạn, chàng cùng mẹ chàng đi khỏiđó. Châu Nhi về nhà, nghĩ, Phật đã an bài mối nhân duyên này, vìsao không để cho chàng nhớ ra chuyện cũ, Cam Lộc vì sao lạikhông hề có cảm tình với ta? Vài ngày sau, vua có chiếu ban choTrạng Nguyên Cam Lộc sánh duyên cùng công chúa Trường Phong, ChâuNhi được sánh duyên với thái tử Chi Thụ. Tin như sấm độnggiữa trời quang, nàng không hiểu vì sao Phật tàn nhẫn với nàngthế. Châu Nhi bỏ ăn uống, nằm khô nhắm mắt nghĩ ngợi đau đớn,vài ngày sau linh hồn nàng sắp thoát khỏi thân xác, sinh mệnhthoi thóp. Thái tử Chi Thụ biết tin, vội vàng tới, phục xuống bêngiường nói với nàng: "Hôm đó, trong những cô gái giữabữa tiệc sau vườn thượng uyển, ta vừa gặp nàng đã thấyyêu thương, ta đã khốn khổ cầu xin phụ vương để cha ta chophép cưới nàng. Nếu như nàng chết, thì ta còn sống làmchi." Nói đoạn rút gươm tự sát. Và giây khắc ấy Phật xuất hiện, Phật nói với linh hồn sắplìa thể xác Châu Nhi: "Nhện, ngươi đã từng nghĩ ra, giọtsương (Cam Lộc) là do ai mang đến bên ngươi chăng? Là gió(Trường Phong) mang tới đấy, rồi gió lại mang nó đi. Cam Lộcthuộc về công chúa Trường Phong, anh ta chỉ là một khúc nhạcthêm ngắn ngủi vào sinh mệnh ngươi mà thôi. Còn thái tử Chi Thụ chính là cái cây nhỏ trước cửa miếuQuan Âm đó, anh ta đã ngắm ngươi ba nghìn năm, yêu ngươi banghìn năm, nhưng ngươi chưa hề cúi xuống nhìn anh ta. Nhện, talại đến hỏi ngươi, thế gian này cái gì là quý giánhất?" Nhện nghe ra sự thật, chợt tỉnh ngộ, nàng nói với Phật:"Thế gian này cái quý nhất không phải là thứ không cóđược và đã mất đi, mà là hạnh phúc hiện đang nắmgiữ!" Vừa nói xong, Phật đã đi mất, linh hồn Châu Nhi quay lại thânxác, mở mắt ra, thấy thái tử Chi Thụ định tự sát, nàng vộiđỡ lấy thanh kiếm... Câu chuyện đến đây là hết, bạn có hiểu câu cuối cùng mànàng Châu Nhi nói không? "Thế gian này cái quý nhất không phải là thứ không cóđược và đã mất đi, mà là hạnh phúc hiện đang nắmgiữ!" Trong suốt đời ta, sẽ gặp hàng nghìn hàng vạn loại người. Để yêu một người thì không cần cố gắng, chỉ cần có"duyên" là đủ. Nhưng để tiếp tục yêu một người thì phải cố gắng. Tình yêu như sợi dây, hai người cùng kéo hai đầu, chỉ cầnmột người kéo căng hoặc bỏ lơi, tình yêu ấy sẽ căng thẳnghoặc chùng xuống. Vậy khi bạn đi kiếm người ở đầu kia dây, hãy cân nhắc.Hoặc bạn có quá nhiều sợi dây tình cảm, hoặc bạn cứ liêntục tìm cái mới, hoặc khi dây đã đứt, bạn không còn canđảm hay lòng tin, tình yêu để đi tìm một tình yêu mới nữa. Bất kể thế nào, khi sợi dây đó đứt, bạn chỉ mất đi mộtngười không yêu bạn, nhưng người đó đã mất đi một ngườiyêu họ. Mất một người không biết trân quý bạn, có gì phải buồnrầu? Bởi bạn còn cơ hội, một lần nữa, gặp người biết rằngbạn quý giá.

No comments: