Thursday, June 26, 2008

Chuyện biết rồi mà vẫn buồn

Hôm nay đọc bài GS Tuấn mà lại đau lòng về thực trạng Anh ngữ ở thế hệ tôi. Thế hệ 5X đấy mà.
Thời đó chúng tôi ai cũng muốn học ngoại ngữ lắm , nhưng làm gì có tiền và thời gian mà học..Học xong Ykhoa ra trường có việc là may..Làm ở B/V hoặc Viện nghiên cứu là ơn trời. Thế rồi thời bao cấp cũng phải lo cơm,áo gạo,tiền, xếp hàng..rồi ban đêm đi học ngoại ngữ ngoài giờ học được răm buổi lại nghỉ vì đi công tác cứu trợ, nghiên cứu tại thực địa..Thời đó Sinh viên trẻ mới ra trường mà không đi đủ 3-4 đợt /tháng là mất lao động tiên tiến..Thế là lại bỏ học...đi 2 tuần về lại theo tiếp..Rồi học 2 tuần lại đi.. rồi lại học....Mãi mới thi được chứng chỉ A, rồi B, rồi thi cũng qua được C.
Mang tiếng là có bằng nhưng có viết và nói được đâu? tự giới thiệu về mình cũng tự hào lắm rồi. Khi có chuyên gia về chuyên ngành của mình thì sướng quá thế là cố gắng diễn giải thuộc lòng ..Nhưng khổ nỗi với chỉ thị ở trên là không được tiếp xúc trực tiếp mà phải qua phiên dịch..Tức là các bạn học ĐH ngoại ngữ ra cơ..muốn trình bày phải qua bạn của mình..bạn ta không chuyên môn nên cứ gọt dần ý của mình nên câu ngắn và không rõ ý thành thói quen và phiến phiến đỡ mất thời gian. Người muốn nâng cao tiếng nước ngoài cũng thấy chẳng cần thiết nữa vì biết có được trình bày và được nói đâu? Hơn nữa thập kỷ 80 vị Bộ trưởng mới lên còn ra chỉ thị phụ nữ không được đi các nước TBCN..Nên lúc đó đã trót học Tiếng Anh mà không được đi TBCN thì đi Nga xô a? Thế là đóng sách...mấy năm...Sau đó mở cửa thập kỷ 90 thế hệ tôi được xếp hàng đi học..theo thứ tự..ai khó khăn về kinh tế xét trước..và 1 số trường hợp ngoại lệ..Khi mình xếp hàng đến nơi thì lại được thông báo hết chính sách ...Lại tự học vì nếu không update thi sẽ bị loại thôi..Nên kiểu ngữ pháp và giọng đọc thi chẳng giống ai..Mỗi lần đi dự hội thảo là lưỡi như bị tụt vào trong, và thấy xấu hổ quá...
Rút kinh nghiệm đời mình, và vì ngân sách gia đình có hạn nên tôi đầu tư cho con tôi học ngoại ngữ từ tấm bé..Hy sinh đời Mẹ để củng cố đời con. Và vì tương lai của đất nước
Ai muốn cười tôi thi cứ việc cười nhé.... ....
Bây giờ đọc bài GS Tuấn , phần nào cũng cảm thấy trạnh lòng...Buồn về kiến thức của mình, nhưng cũng may mình đã xây dựng được tương lai cho con mình không thua kém ai trong XHTBCN.
http://tuanvannguyen.blogspot.com/

No comments: