Saturday, June 28, 2008

Chuyện y đức ở Việt Nam

Hàng ngày lướt qua các trang báo ở nhà thấy tình hình bệnh tật, và môi trường ngày càng trở nên nghiêm trọng..Thôi thì đủ loại từ hiếm gặp ở thập kỷ 21 đến các bệnh xa xưa tưởng như đã chấm dứt thì này lại vô hiệu hóa như bệnh tả( mà được gọi tên mới tiêu chảy cấp tính nguy hiểm) và bệnh lao...và bệnh con nhà giàu..
Thật là đến lúc phải nhìn lại việc học và hành của các đồng nghiệp trong cơ chế mới.
Tôi về Việt Nam năm 2005, do bố của bạn thân bị ốm nặng. Được biết rằng bệnh nan y khó chữa nên tôi cố gắng tranh thủ thăm cụ .

Cụ là cán bộ cao cấp, có cống hiến nhiều với nhà nước và ngành y tế nên cụ được nằm tại Bệnh viện Thống Nhất nơi mà các cán bộ cao cấp có mức lương cao theo quy định và phấn đấu cả 1 đời người mới được vào nằm tại đây. Nhưng nhìn bề ngoài có vẻ sạch sẽ và ngăn nắp vì B/V thuộc tuyến TƯ mà nhưng khi vào thăm cụ và được nhìn, nghe người thân trong gia đình cụ kể sao mà đau lòng và nhẫn tâm quá.Tôi càng nghe mà càng đau sót khi nhớ lại những cống hiến của cụ cho ngành y tế mà bây giờ lại chịu số phận này sao?
" Dao sắc không gọt được chuôi".

Tưởng rằng là người trong ngành mọi chính sách, quy định, luật lệ cụ thuộc như trong lòng bàn tay.Thêm nữa trải qua quá trình hoạt động cách mạng hơn 50 năm tuổi đảng cụ tưởng với lòng trung thành, tin tưởng đường lối chính sách của Đảng cũng như của ngành ...Như vậy cụ sẽ được dưỡng bệnh và chữa bệnh tốt.
Nhưng ai học được chữ " Ngờ.

Cụ vào viện cả tuần chẳng BS nào thăm bệnh, Biết cụ bệnh hiểm nghèo thì họ càng xa lánh, và duy nhất khi cấp cứu họ tiêm tĩnh mạch tay sưng bằng quả ổi, và người nhà có hỏi thì vị BS trưởng khoa T nói giọng tỉnh bơ " cứ lấy quả trứng luộc lăn 2 -3 ngày sẽ khỏi" Không lời ai ủi, hay xin lỗi...
Như thế chưa đủ, khi cấp cứu lần khác, một y tá cầm kim đến truyền TM, đâm 2-3 lần không vào TM anh ta để kim bay lơ lửng chạm vào thành giường, thanh treo..sau đó lại tiếp tục dùi...tôi làm trong ngành mà thấy sợ quá..Thế bảo làm sao nhiều bệnh nhân nhiễm trùng máu thế?

Trích trong Hải Thượng y tông tâm lĩnh, 6 tập. Hội y học Dân tộc Thành phố Hồ Chí Minh tái bản, 1986). Tôi thấy họ đã vi phạm 1 trong những điều sau: Tội bất nhân và tội dốt là hay gặp nhất.

Điều 5. Thấy bệnh khó, đáng lý phải nói thật rồi hết sức cứu chữa nhưng lại sợ mang tiếng là không biết thuốc, vả lại, chưa chắc đã thành công, mà đã như vậy thì không được hậu lợi, nên kiên quyết không chịu chữa đến nỗi người ta bó tay chịu chết, đó là tội BẤT NHÂN.

Điều8. Lại như xét bệnh còn lờ mờ, sức học còn non đã cho thuốc chữa bệnh, đó là tội DỐT NÁT.

Đó là biết cụ mắc bệnh nan y sắp chết mà cả BS điều trị H và BS trưởng khoa T vẫn ký những xét nghiệm bắt và đưa cụ đi chụp scaner 3-4 lần.. Mặc dù tại B/V không làm được mà phải đi xe ô tô xa B/V đến trung tâm Medicare của BS Hải...Những lần đó người nhà không được báo trước nên chỉ người chăm sóc được biết trước 30 phút, nên hoàn toàn không được chuẩn bị về áo ấm, tất, khăn..chăn...Do vậy, lại thêm khoản dịch vụ mua sắm đột xuất.Chưa kể ngoài tiền nằm B/V , bảo hiểm,cụ vẫn phải xuất thêm tiền chụp chiếu dịch vụ cho nhanh theo dịch vụ đòi hỏi của những anh "Cò.
Sau này khi tôi kể lại cho bạn bè thi họ cười tôi quá chừng, họ bảo có làm như vậy thì 2 vị BS kia mới có thêm tiền chứ. Mỗi 1 trường hợp scaner là họ được lại quả " Xôm " lắm. Nghĩ như tôi mà chết đói, sức đâu mà quát lên râu với bệnh nhân.

Bệnh của cụ là nan y rồi, nhưng phương châm ngành y là còn nước còn tát..Nhưng BS ở đây giấu dốt vô cùng, biết ở nhà thông tin về bệnh hiếm, tôi đã phải mua 1 quyển sách nói về bệnh của cụ $50 mang về ngay để cập nhật, chưa kể lấy thông tin của NIH tại Mỹ, rồi telephone long distance nói chuyện trực tiếp GS đầu ngành về bệnh. Liên hệ với các chuyên gia GS tại các bệnh viện trong nước để họ trực tiếp hội chẩn...Nhưng những vị BS này tự ái không đồng ý ..Quá bức xúc tôi phải gặp GS viện trưởng P, người bạn với cụ từ bao nhiêu năm ở B/V Việt Xô tại Hà Nội..Lúc đó cụ mới được các chuyên gia đến hội chẩn và thăm khám...
Thế có phải bất nhân chưa ? Nếu là bệnh nhân " dân nghèo" thì đúng là bó tay thật.

Hôm nay đọc Blog của GS Tuấn , tôi lại thực sự sợ hãi nhớ lại những gì mình thấy và tận đáy lòng tôi rất thương những bệnh nhân Việt nam. Những bệnh nhân bao năm tháng tôi cũng đã từng điều trị gần 25 năm sống và làm việc tại VN, sao mà họ có được tấm lòng cam chịu và nhẫn nại đến thế.
Tôi yêu họ và sẽ có ngày tôi trở về để san sẻ những tiến bộ mà giúp ích cho họ.

No comments: